VNCH chưa bao giờ là một thực thể trong lịch sử! (bài 1)

Như thường lệ, cứ dịp kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước là những kẻ chống đối lại tìm mọi cách xuyên tạc ý nghĩa của ngày này, và đi kèm đó là ca ngợi cái thây ma VNCH. Vậy nên cũng cần phải khẳng định lại cho mọi người thấy bản chất của chế độ ngụy quyền này!
Thực thể chính trị (hay gọi là chính thể)
Thực thể (tiếng Anh: entity) là một cái gì đó tồn tại như tự chính nó, như một chủ thể hoặc như một khách thể, một cách thực sự hay một cách tiềm năng, một cách cụ thể hay một cách trừu tượng, một cách vật lý hoặc không.
Thuật ngữ “chính thể” là một từ Hán Việt cổ, dùng để chỉ một chế độ chính trị, cách thức tổ chức nhà nước (regime). Hiện nay, trên thế giới có hai loại hình thức chính thể cơ bản. Đó là chính thể quân chủ và chính thể cộng hoà:
– Chính thể quân chủ là chính thể mà ở đó nguyên thủ quốc gia do thế tập truyền ngôi, quyền lực nhà nước có nguồn gốc từ cõi “hư vô”, do thiên đình định đoạt.
– Chính thể cộng hoà là chính thể nguyên thủ quốc gia do bầu cử lập nên và quyền lực nhà nước có nguồn gốc từ nhân dân. Thuật ngữ “cộng hoà” có nguồn gốc từ thành ngữ Hy Lạp “Respublica est res populi”, có nghĩa là “Nhà nước là công việc của nhân dân”.
Như vậy, tiêu chuẩn đơn giản nhất để xác định một thực thể chính trị – chính thể chân chính là thực thể chính trị đó phải được tổ chức bầu cử tự do, bình đẳng! Dân chủ đảm bảo sự chân chính của quyền lực, biến nó thành chính quyền. Tức là chính quyền đó phải có tính nhân dân, có nguồn gốc từ nhân dân. Và nó tồn tại phải tự chính nó, như một chủ thể, như một khách thể – mới bảo đảm chính danh, hợp pháp.
Vậy, ngụy quyền Sài Gòn có phải là một thực thể chính trị – một thể chế cộng hòa chính danh hay không?
Nó do ai lập ra? Nó có tồn tại tự thân nó như một chủ thể hay không? Nó có phải là một thể chế cộng hòa thực sự – nguồn gốc từ nhân dân không? Xin thống kê quá trình tồn tại của cái gọi là “VNCH” sau đây thì mọi người sẽ rõ:
- Chính phủ “Quốc Gia”của Bảo Đại chắc chắn không phải là một chính quyền, không là một thực thể chính trị, một chính thể chính danh.
Bởi, Sau thất bại của cái gọi là Chính phủ “Nam Kỳ quốc” của Nguyễn Văn Thinh (6-1946) và Chính phủ Lê Văn Hoạch (12-1946), thực dân Pháp lập ra cái gọi là “Chính phủ lâm thời Nam phần Việt Nam” (10-1947), do Nguyễn Văn Xuân làm Thủ tướng và xúc tiến mạnh mẽ việc lôi kéo Bảo Đại đứng ra lập Chính phủ “quốc gia”.
Theo thỏa ước Auriol, Bảo Đại kí kết tháng 3-1949, đã cho phép Bảo Đại đứng ra lập Chính phủ vào tháng 7-1949 do Bảo Đại làm Quốc trưởng kiêm Thủ tướng, Nguyễn Văn Xuân làm Phó thủ tướng kiêm Tổng trưởng Quốc phòng. Đến tháng 1-1950, Bảo Đại lại cho lập chính phủ mới do Nguyễn Phan Long làm Thủ tướng, Phan Huy Quát làm Bộ trưởng Quốc phòng. Tháng 5-1950, chúng lại lập chính phủ do Trần Văn Hữu làm Thủ tướng kiêm việc ngoại giao, quốc phòng.
Từ đó đến năm 1954, Chính phủ “quốc gia” do thực dân Pháp thành lập một cách bất hợp pháp đã liên tục cải tổ và thay đi, đổi lại nhiều lần song vẫn không đạt được ý muốn vì chúng đi ngược lại nguyện vọng độc lập tự do của dân tộc Việt Nam.
Vì vậy cái gọi là “VNCH là sự kế tiếp của chính phủ Quốc gia” để chứng minh ngụy quyền Sài Gòn là một thực thể chính trị chính danh lại càng phi lịch sử, phi khoa học.
Hãy xem sử gia người Pháp Philippe Devillers nhận xét về cái “quốc gia Việt Nam” của Bảo Đại được Pháp dựng lên nhằm đối lập với chế độ cộng hòa dân chủ Việt Nam:
“Nó chẳng phải là một nước quân chủ, cũng chẳng phải là một nước cộng hòa, cái “Quốc gia Việt Nam” này không có cơ sở nhân dân, không có Quốc hội, ngay một Quốc hội tư vấn cũng không có, không có Hiến pháp và trong nhiều năm không có cả ngân sách. Một vài cái gọi là đảng chính trị của nó chỉ là những đoàn thể, những bè phái lộng quyền, những môn khách của những nhân vật tai mắt, nó hoàn toàn phụ thuộc vào quân đội, cảnh sát và ngân khố của nước Pháp.
Nó sắp sửa phát triển thành một chế độ cung đình, trong đó những âm mưu sẽ được kết cấu ngay trong lòng hoặc xung quanh “nơi cái hoàng gia” thực chất là một phòng chính trị. Nhà vua ở đây gợi lên ấn tượng mình hầu như chỉ là một biểu tượng mà thôi. Ở đằng sau là những nơi đi săn, những sòng bạc, những đàn bà, những địa vị, đồng bạc”.
- Còn cái gọi là “chính thể, chính quyền Việt Nam cộng hòa”của các ông viết Quốc sử: Phan Huy Lê, Trần Đức Cường, Vũ Minh Giang, Nguyễn Mạnh Hà, Vũ Quang Hiển…và các hội “bàn đầy”không thể gọi là một thực thể chính trị hay một chính quyền hợp pháp, nên nó không tồn tại chính danh như một thực thể.
Ngày 23-10-1955, Ngô Đình Diệm được Mỹ dựng lên lèo lái truất phế Bảo Đại lập ra cái gọi là “Việt Nam cộng hòa”.
Ngày 1-11-1963, đảo chính lật đổ Diệm – Nhu, do Hội đồng tướng lĩnh thực hiện, đứng đầu là Dương Văn Minh.
30-1-1964, đảo chính lật đổ Dương Văn Minh, do “Hội đồng quân lực” thực hiện, đứng đầu là Nguyễn Khánh. Khánh lên làm Thủ tướng kiêm Tổng tư lệnh.
Ngày 27-8-1964, “Hội đồng quân lực” lại “chỉnh lý” lập “tam đầu chế”: Minh – Khánh – Khiêm.
Ngày 13-9-1964, đảo chính hụt do Lâm Văn Phát và Dương Văn Đức cầm đầu.
1964, Nguyễn Khánh lật đổ Minh- Khiêm.
20-10-1964, do sức ép của Mỹ, Khánh phải ra khỏi chính quyền, đưa Phan Khắc Sửu lên làm Quốc trưởng và Trần Văn Hương làm Thủ tướng.
Ngày 25-1-1965, “Hội đồng quân lực” hạ Hương rồi đưa Phan Huy Quát lên làm Thủ tướng.
19-2-1965, “Hội đồng quân lực” do Nguyễn Văn Thiệu cầm đầu, loại Khánh ra khỏi quân đội.
1965, “Hội đồng quân lực” lật đổ chính quyền dân sự của Phan Khắc Sửu, Phan Huy Quát, lập Ủy ban lãnh đạo quốc gia do Thiệu làm Chủ tịch và Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ tịch ủy ban hành pháp trung ương (Thủ tướng) v.v…”.