NHỮNG NGỤY BIỆN VONG BẢN (Bài 4)

NHỮNG NGỤY BIỆN VONG BẢN (Bài 4)
  1. Chiến tranh mà

Khi có ai đó nhắc đến t*ội á*c Mỹ ngụy thì có nhiều người lại ngụy biện bằng một câu ngắn: “Chiến tranh mà” để khỏa lấp đánh đồng tất cả. Chiến tranh không tự xảy ra nên không thể đổ lỗi cho chiến tranh mà phải truy cứu ai đã gây ra chiến tranh. Nếu đồng ý chiến tranh là tội ác thì phía gây ra chiến tranh đã gây ra tội ác.

Việt Nam không có nhu cầu gây chiến tranh với Mỹ và đã không tấn công nước Mỹ.

Người Việt Nam chỉ muốn bầu cử thống nhất đất nước.

Do đó Mỹ không có bất cứ quyền, lý do gì gây ra chiến tranh ở Việt Nam. Chuyện chính trị nội bộ Việt Nam phải do người Việt Nam giải quyết.

Nhưng Mỹ đã gây ra chiến tranh và tội ác theo sau.

Và chiến tranh có luật của chiến tranh, không thể giết thường dân vô tội vạ như Mỹ đã làm. Ném bom, b*ắn g*iết một cách bừa bãi, đặt thôn quê nào đó là vùng “tự do oanh kích FFZ”, “g*iết tất cả những gì động đậy” thì đó là t*ội á*c chống lại loài người.

Điểm ngụy biện ở đây là: xem quân Mỹ gi*ết người vô tội là vô tội.

  1. Đối xử sai lầm đối với ngụy quân ngụy quyền sau ngày giải phóng

Đối với những người chống cộng đương nhiên 30 tháng 4 không phải là ngày “giải phóng” vì họ đã mất đi địa vị “lên voi”. Nhiều triệu người đã phải hy sinh cả mạng sống để Việt Nam có hòa bình thống nhất, không còn chém giết nhưng họ lại buồn hận chỉ vì địa vị ăn trên ngồi tróc bị đá đổ! Buồn hận kiểu này có nên được thông cảm không ?

Họ là vàng còn cả dân tộc là cỏ rác hay sao?

Họ đã vẽ ra viễn cảnh và tuyên truyền là sẽ bị trả thù ghê gớm nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Họ chỉ bị đi cải tạo nhưng cải tạo càng lâu thì càng có khả năng đi Mỹ. Có nhiều người còn nuối tiếc rằng mình không được cải tạo đủ lâu để được đi Mỹ, buồn cười vậy!

So sánh với nội chiến Mỹ rồi bảo rằng trường hợp “bên thắng cuộc” phải đối xử với “bên thua cuộc” như nội chiến Mỹ là một so sánh khập khễnh. Nội chiến Mỹ là…nội chiến, cuộc chiến ở VN không phải là nội chiến mà là cuộc chiến tranh chống sự can thiệp thô bạo và xâm lược của Mỹ.

Mặc dù vậy sau nội chiến Mỹ, kinh tế một thời giàu có của miền Nam đã bị phá hủy. Thu nhập bình quân giảm xuống còn 40% so với miền Bắc. Tình trạng đó tiếp diễn đến một thời gian dài sau thế kỷ 20.

Sau khi Nhật tấn công Trân Châu Cảng, Mỹ đã nhốt trên 100 ngàn người Nhật cả già trẻ lớn bé vào trại tập trung chỉ vì nghi ngờ họ không trung thành với nước Mỹ.

Luật ở Mỹ cũng phạt nặng thậm chí tử hình ai dám giúp đỡ kẻ thù chống lại nước Mỹ. Nếu có thành phần làm tay sai cho nước khác xâm lược chia cắt nước Mỹ thì tôi bảo đảm sẽ ch*ết và không còn dịp để chê Mỹ ác!

Trường hợp VN thì sau khi ra tù họ lại được định cư ở một nước giàu nhất, dân chủ tự do nhất TG, con cháu họ ngày nay toàn là công dân Mỹ như vậy còn muốn gì nữa? Còn buồn còn hận gì nữa?!

Loại người này là loại người cực kỳ tham lam ích kỷ làm như mình là bố của cả người Việt và Mỹ vậy. Người đâu tiền đâu mà cứ đổ vào cuộc chiến như thế để họ tiếp tục sướng?!

Điểm ngụy biện ở đây là: xem việc tha mạng sống cho quân đối địch là tội lỗi…

  1. Nếu không giải phóng thì miền Nam cũng như Nam Hàn bây giờ

Để một nửa giàu và một nửa kia phải đói là lựa chọn tốt hơn VN bây giờ? Có cần thiết phải như vậy không? Đầu óc bạn có còn bình thường không?

Việt Nam đã trải qua hơn 30 năm chiến tranh, 20 năm cấm vận nhưng bậy giờ cũng đâu đến nỗi nào? Như vậy tại sao bây giờ lại mơ ước một nửa đói để cho một nửa kia được giàu?!

Nếu đã phải giả sử thì sao không nói rằng nếu Mỹ không chen vào chuyện của Việt Nam và bán đảo Triều Tiên thì cả hai nước đều đã độc lập và còn giàu mạnh hơn Nam Hàn bây giờ và không có thù hận chia rẽ!

Không thể trách Liên Xô hay tàu vì hai nước đó đã để yên cho người dân bán đảo TT và Việt Nam tự quyết. Mỹ muốn chống cộng thì sang tàu sang LX mà chống. Cộng sản LX/tàu đâu có xâm lược VN hay TT?

Nếu Mỹ không trực tiếp can thiệp thì đã không có chiến tranh và đã thống nhất từ lâu. Nếu có chiến tranh chăng nữa thì cũng chóng vánh và không thể gây ra tàn phá thiệt hại chia rẽ hận thù lâu dài như khi Mỹ trực tiếp nhảy vào.

Trường hợp tàu vì là nước lớn nên Mỹ không dám can thiệp sâu, do đó đã cơ bản thống nhất từ 1949 và vì vậy cho dù có áp dụng đường lối kinh tế sai lầm thì vẫn có thể sửa đổi và phát triển mạnh trong suốt hơn 30 năm nay.

Nam Hàn giàu có nhưng với cái giá là phải coi Bắc Hàn là kẻ thù không đội trời chung và nếu tiếp tục chọc sùng Bắc Hàn thì tất cả có thể quay về thời kỳ đồ đá! Tương lai dân tộc không biết đi về đâu khi vì tiền mà phải phục vụ cho ý chí của Mỹ. Có cần phải trả cái giá như thế để giàu không nhỉ?

Điểm ngụy biện ở đây là: xem sự nỗ lực vươn lên của dân Hàn quốc khắc kỷ là cỏ rác, chỉ có Mỹ là đáng kể.

Lời kết:

Ngụy biện còn nhiều nhưng tạm thế. Biết rằng rất khó nhưng chúng ta hãy cùng hy vọng một ngày nào đó các xác sống c*hống cộng sẽ được giải bùa mà quên đi thù hận để được nhẹ nhàng siêu thoát.

khoaden91

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.